Tôi phải vui cười, không phải vì”cuộc đời chẳng qua là trò phường chèo, không co chi là nghiêm trang, đến nỗi người hiền phải nhăn mày mà nghĩ ngợi” (Nguyễn văn Vĩnh).
Cũng không phải là “cười, kẻo chết đến mà chưa được cười”(La Bruỳere).
Tôi phải cười, vì đã có lời Chúa phán với tôi : Hãy vui lên, hãy hát lên”(Mt 5,12). Và lời thánh Phaolô :”Hãy vui lên, hãy vui lên nữa”(Pl 4,4)